Nhật ký làm theo lời Bác" - Các bài viết từ "Nhật ký làm theo lời Bác" liên đội THCS Nguyễn Duy Hệu

Thứ bảy - 16/06/2012 09:15
Gương Thiếu Niên Anh Hùng

Em: Đỗ Hoài Phương - lớp 8/5 - Ủy viên Ban chỉ huy liên đội Liên đội Nguyễn Duy Hiệu
- Thành phố Hội An – Quảng Nam.

Thứ Bảy, ngày 17 tháng 01 năm 2009 Hi! Chào Nhật kí!

      Cậu có đang cảm thấy mùa xuân sắp về rồi không? Tiết trời se se lạnh. Vài cơn mưa lất phất buổi sáng càng thôi thúc ta chuẩn bị đón Tết. Những ngày Tết là những ngày có sức hút “kinh khủng” đối với llũ học trò chúng tớ. Mọi người ai cũng đều muốn có một cái Tết thật sung túc, ấm no nên dường như mọi công việc đón Tết được chuẩn bị rất kĩ. Từ khâu vệ sinh cho đến khâu trang trí đều được mọi người thực hiện rất kĩ càng cùng với bố mẹ. Chính vì vậy nên nhà ai trông cũng có vẻ mới hơn, đẹp hơn …Tuy nhiên, chỉ chừng ấy cũng chưa đủ làm cho Thành phố của chúng mình sạch sẽ, đẹp đẽ hơn mọi ngày. Chỉ có nhà dân sạch sẽ, còn các nơi công cộng thì rác chất đống, lá rụng đầy sân hay đường phố rải rác những túi nilong, vỏ lon nước ngọt, giấy rác,... hỏi thành phố có “đẹp đẽ” khi xuân về!? Vì vây, trong những ngày giáp Tết, trường tớ có tổ chức một buổi lao động tổng vệ sinh cuối năm.

      Sáng hôm nay vui lắm! Cậu nghe tớ kể nhé!Mới sáng mà sân trường đã đông nghịt người. Trông ai cũng có vẻ háo hức và vui vẻ lắm. Mục tiêu của liên đội hôm nay là vệ sinh trường lớp sạch sẽ, dọn vệ sinh “Đoạn đường em chăm” và chăm sóc di tích Cổng Chùa Bà Mụ - đây là công trình măng non mà liên đội nhận chăm sóc. Tất cả đội viên đều có mặt đông đủ tại trường. Người cầm chổi, ky hốt rác, sọt đựng rác, người cầm giẻ lau, thau nước,… có nhiều bạn còn mang theo cả ống dẫn nước nữa. Chừng đó cũng đủ cho thấy các bạn đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi lao động hôm nay.Các lớp học xuất sáng (khối 6-9)được phân công vệ sinh các phòng học. Còn khối 7,8 nhận nhiệm vụ vệ sinh “Đoạn đường em chăm”. Riêng lớp tớ được phân công chăm sóc di tích Cổng Chùa Bà Mụ.Đúng 6g10 phút, Ban Giám Hiệu nhà trường ra thông báo bắt đầu lao động. Mỗi người một việc, mỗi chi đội một khu vực, công việc diễn ra rất nhịp nhàng. Nhìn ai cũng có vẻ mệt nhọc, mồ hôi nhễ nhại nhưng các bạn luôn nở nụ cười thật tươi. Không khí của giờ lao động thật vui vẻ, nhộn nhịp. Các bạn làm việc rất hăng say.Cậu biết không? Người lau chùi, người quét, người hốt … Cổng Chùa Bà Mụ chỉ một lát sau là đã sạch loáng.

Vậy là cả lớp đã hoàn thành xuất xắc công việc của mình. Mặt trời mỗi lúc một lên cao làm cho cảnh lao động càng trở nên nhộn nhịp hơn. Đến 7g15 thì công việc đã đâu vào đấy. Sân trường, các phòng học và đoạn đường trước trường đã sạch bóng, Cổng Chùa bà Mụ được trang hoàng; tất cả học sinh tập trung về lại sân trường để nghe thầy cô nhận xét, đánh giá. Chúng tớ đã được thầy cô khen rất nhiều về tinh thần tự giác. Tớ còn cảm thấy rất vui sướng khi đã làm đúng theo 5 điều Bác Hồ dạy. Đặc biệt là lời dạy “Lao Động Tốt”. Bác muốn chúng ta phải biết giữ gìn vệ sinh sạch sẽ. Lao đông không chỉ giúp cho ngôi nhà, xóm làng, đường phố của chúng mình thêm sạch đẹp mà đó cũng chính là một hình thức luyện tập cho nhân cách và sức khỏe của chúng mình. Có lao động thì cuộc sống của chúng mình sẽ tốt đẹp hơn, đất nước sẽ ngày một phát triển phồn thịnh hơn. Chính vì vậy mà chúng mình cần phải làm theo điều dạy này của Bá cđể đưa đất nước ngày càng phát triển, môi trường ngày càng trong sạch. Cậu có nghĩ như tớ không? Tớ hi vọng câu trả lời của cậu là có. Và tớ cũng mong rằng: Chúng mình sẽ cùng nhau lao động tốt để giữ gìn vệ sinh môi trường và lao động để góp sức mình vào công cuộc xây dựng đất nước. Cậu hứa với tớ nhé?Thôi, chào cậu!

---***---

Phan Thị Đoan Khanh, lớp 9/5, liên đội phó - Liên đội Nguyễn Duy Hiệu,
thành phố Hội An.
Chủ Nhật, ngày 25 tháng 01 năm 2009

Hôm nay đã là 30 Tết rồi. Nhanh thật!. Một năm bận rộn với bao chuyện học hành cũng sắp qua đi, lòng tôi lại nao nao chờ đợi ngày Mồng 1 như hồi bé, nhưng tâm trạng của một đội viên lớp 9 giờ cũng khác xưa rất nhiều. Tôi không còn mong nhận lì xì nữa mà sang năm mới tôi bắt đầu suy tính về chuyện học hành và cả tương lai của mình. Sao lại phải nghĩ nhiều thế nhỉ? Lẽ nào tôi đã lớn rồi chăng? Chắc mai thêm một tuổi là lớn rồi đấy nhỉ?Ôi! Cái ngày 30 thật nhộn nhịp và tất bật. Ai cũng lo sắm sửa những vật dụng cần thiết để chờ thời khắc giao thừa. Khu chợ cũng tất bật hơn với kẻ bán người mua. Mọi người ai cũng cố hoàn thành công việc cuối cùng của mình trong năm để kịp về dự buổi cơm tất niên cùng gia đình. Đúng là cái không khí mà cả năm tôi chờ đợi bây giờ nó đã cận kề rồi.Chiều nay, tôi đang giúp mẹ sửa soạn bữa cơm tất niên thì phải ngưng lại để chuẩn bị đi viếng Nghĩa Trang Liệt Sĩ cùng với các bạn trong liên đội. Mọi việc lại phải nhờ mẹ. Cả năm mẹ đã lo chăm sóc cho gia đình, vậy mà đến ngày cuối năm tôi cũng chẳng giúp gì nhiều cho mẹ. Vì vậy tôi chán ngấy cái việc đi thắp hương này, và tôi xem đó như một nhiệm vụ phải hoàn thành. Tội dành miễn cưỡng đi nhưng thật sự trong lòng lại chắng muốn.         

Nhưng…lúc đặt chân đến Nghĩa Trang Liệt Sĩ, chính cái không khí trang nghiêm ở đây đã làm tôi thay đổi suy nghĩ. Tôi chợt nhớ lại những hy sinh oanh liệt của các chiến sĩ mà thầy rằng cái ý nghĩ ban này thật ngu ngốc và khờ dại. Thế hệ đi sau như chúng tôi, những dịp này, có thể bày tỏ tấm lòng đối với các anh, các chị các mẹ.Có thể nói đây là nơi duy nhất trong Thành phố không chịu ảnh hưởng từ cái không khí chiều 30 Tết. Cảnh tượng như mọi ngày: thanh bình, trang nghiêm với khói hương nghi ngút. Từng cành hoa, ngọn cỏ nơi đây đang đâm chồi, nảy lộc nhưng dường như cũng nhẹ nhàng hơn để không phá vỡ cái không khí vốn có.Chúng tôi đã lên đặt vòng hoa ở tượng đài, tôi ngước nhìn lên dòng chữ “TỔ QUỐC GHI CÔNG”. Từ trên cao, dòng chữ như chạy sâu vào tâm hồn tôi, lại khơi gợi, nhắc nhở về điều ngu ngốc tôi đã nghĩ. Bỗng dưng tôi cảm thấy thật có lỗi. Sau đó chúng tôi tản ra đi thắp hương từng bia mộ. Từ lúc ấy, việc thắp hương đối với tôi không đơn thuần nữa mà mỗi nén nhang tôi thắp xuống như một lời xin lỗi, một sự tưởng niệm về người đã khuất. Nhìn những dòng chữ khắc trên bia mộ, tôi biết có người đã hy sinh ở tuổi mười tám, đôi mươi- cái tuổi đẹp nhất của đời người, có người đang nằm cạnh đồng đội mình nhưng chẳng được ai biết tên bởi trên bia mộ chỉ có 2 chữ “VÔ DANH”. Các mẹ cũng đã cùng các con mãi mãi ở lại nơi này như một tâm niệm cuối cùng. Tên, tuổi của từng người, dù cố gắng nhưng tôi vẫn không sao nhớ hết. Tôi chỉ xin giữ lại những hình ảnh của buổi chiều hôm nay trong suốt cuộc đời mình, một buổi chiều khi tôi nhận ra rằng: đôi lúc mình thật vô tâm và hờ hững. Sự hy sinh của bao lớp người đi trước để chúng ta có cuộc sống bình yên, ấm no, hạnh phúc như hôm nay đáng được nhắc đến ngàn lần. Tôi đột nhiên thấy cuộc sống này thật ý nghĩa và đáng quí biết bao, bới đó từng là mơ ước của cả một thế hệ đi trước.Ôi trở về nhà với bao xáo trộn trong lòng. Dự bữa cơm tất niên cùng gia đình, ngước nhìn bàn thờ tổ tiên nghi ngút khói mà tôi cứ nhớ mãi cái cảm giác dòng chữ “TỔ QUỐC GHI CÔNG” như xuyên suốt vào tâm hồn mình. Và tôi cũng trả lời được cho câu hỏi còn bỏ ngỏ ban sáng: Mỗi chúng ta chỉ thật sự lớn nếu biết bỏ qua tính ích kỉ trẻ con để quan tâm đến mọi người.

---***---

Em: Lê Trần Như Phước, lớp 8/5 - Liên đội Nguyễn Duy Hiệu,
TP Hội An
Thứ Hai, ngày 09 tháng 02 năm 2009

      Đã trải qua những ngày thật kinh khủng, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra đối với mình.Tôi đã làm mất cây bút máy. Đó chỉ là một cây bút máy bình thường. Về mặt vật chất, nó chẳng đáng là bao. Song, nó lại mang một giá trị tinh thần to lớn, đối với tôi, nó là vô giá. Vì cây bút máy đó là món quà sinh nhật cuối cùng của ông nội tặng tôi trước khi ông sang thế giới bên kia.Hôm thứ sáu, sau khi học xong tiết Ngữ Văn, tôi chạy vội về nhà mà không kịp kiểm tra những gì còn sót lại trong hộc bàn. Về nhà, khi nhận ra mình đã mất cây bút kỉ niệm thì mọi chuyện dường như đã  quá muộn. Lúc đó, tôi chẳng biết phải làm gì, chỉ thầm mong có phép nhiệm màu mang cây bút trở lại với tôi.Thứ bảy và Chủ nhật trôi qua với nỗi buồn khôn nguôi.Thứ hai, thật sự phép màu đã đến với tôi. Tôi đã nhận lại được cây bút của mình sau buổi chào cờ, khi cô TPT nêu gương người tốt việc tốt. Lúc đó, không thể nào diễn tả được niềm vui của tôi. Khi biết được người nhặt được cây bút của tôi là một em học sinh lớp 6, tôi thầm cảm ơn tấm lòng của người đội viên đã làm được những việc tốt ấy, những việc chúng tôi đã được cô TPT và chị phụ trách chi đội phát động trong thời gian qua mà chúng tôi đã đăng kí thực hiện. Dù đó là những việc làm rất nhỏ, song nó đã mang lại cho mọi người niềm vui vô bờ, cũng giống như tâm trạng tôi lúc này. Qua sự việc này, tôi tự hứa phải cố gắng làm thật nhiều việc tốt, nhiều thật nhiều để đủ "NGHÌN VIỆC TỐT".

                                                                              ---***---
 Từ khóa: n/a

Tổng số điểm của bài viết là: 1125 trong 325 đánh giá

Xếp hạng: 3.5 - 325 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết
HỖ TRỢ QUẢN TRỊ WEBSITE
LIÊN KẾT WEBSITE
  THỐNG KÊ
  • Đang truy cập3
  • Hôm nay1,492
  • Tháng hiện tại37,114
  • Tổng lượt truy cập855,115
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây